Tôi tên là Trang, một cô gái bước vào đời từ rất sớm. Tôi không nhớ chính xác khi nào mình bắt đầu, nhưng tôi biết mình đã lựa chọn một con đường khác biệt so với những bạn bè cùng trang lứa. Con đường ấy không trải hoa hồng, nhưng tôi cảm thấy thoải mái và tự do khi bước đi trên đó.
Khi còn nhỏ, gia đình tôi không phải giàu có gì. Ba mẹ tôi làm việc ngày đêm để nuôi tôi và em trai. Tôi không thể quên được hình ảnh những đêm mẹ thức trắng may vá để có tiền mua sách vở cho tôi. Ba thì làm phụ hồ, công việc nặng nhọc mà thu nhập lại chẳng bao nhiêu. Những điều đó đã ảnh hưởng đến cách nhìn của tôi về cuộc sống. Tôi hiểu rằng tiền là thứ rất quan trọng, nó có thể giúp tôi và gia đình vượt qua khó khăn. Và tôi cũng hiểu rằng, nếu không kiếm tiền, tôi sẽ mãi mãi sống trong sự khổ sở đó.
Năm mười sáu tuổi, tôi quyết định bỏ học. Tôi bắt đầu tìm cách kiếm tiền, và công việc đầu tiên của tôi là phục vụ bàn tại một quán cà phê. Công việc này không đem lại cho tôi nhiều tiền, nhưng tôi học được cách giao tiếp, cách nhìn người và làm thế nào để thỏa mãn những gì người ta muốn. Tôi dần hiểu rằng, thế giới này có những người sẵn sàng trả rất nhiều tiền để được thoải mái, được hầu hạ. Và đó là lúc tôi bước vào nghề “dịch vụ đặc biệt”.
Tôi không có ý định giấu diếm hay biện minh cho việc mình làm. Tôi hầu hạ đàn ông, đó là công việc của tôi. Tôi làm việc để kiếm tiền, nhưng điều quan trọng hơn, tôi yêu thích công việc này. Có lẽ điều này nghe kỳ lạ, nhưng tôi cảm thấy hài lòng khi thấy người khác hài lòng. Tôi thích cảm giác được người ta khen ngợi, thích cách họ ngắm nhìn tôi với ánh mắt si mê. Tôi thích sự kiểm soát mà mình có được trong những tình huống đó.
Cảm giác khi được ngậm những con cặc bự trong miệng mà bú mút khiến cho tôi hưng phấn vô cùng. Đôi khi tôi cứ nghĩ mình là diễn viên trong những bộ phim sex trên web VLXX đầy kích thích ấy. Kỹ thuật làm tình của tôi cũng thuộc dạng thượng thừa, khi mà cái miệng và lưỡi tôi bú mút đến đâu thì những con cu ấy đều sẽ cương cứng lên nhanh chóng. Tôi cứ thế mà thể hiện kỹ năng bú mút của mình làm cho những con cặc ấy cương cứng.
Khi được những con cặc to khác nhau đâm vào trong cái lồn của mình tôi đã sung sướng mà không ngừng rên rỉ lớn. Con cặc to cứ thế đâm sâu vào trong cái lồn của tôi, lồn tôi thì không ngừng chảy nước khi được những con cặc ấy đâm sâu. Càng đâm mạnh và sâu là cơn nứng của tôi càng tăng lên nhanh chóng hơn nữa, nước lồn của tôi không ngừng chảy ra, con cặc của những anh trai ấy thì cứ đâm vào bên trong khiến cho tôi không thể nào mà quên được.
Công việc này không phải lúc nào cũng dễ dàng. Đôi khi tôi gặp phải những vị khách khó tính, thô lỗ, hoặc thậm chí bạo lực. Nhưng tôi đã học cách tự bảo vệ mình, học cách lựa chọn khách hàng, và học cách từ chối khi cảm thấy không an toàn. Tôi không bao giờ hẹn gặp ai đó mà không có sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Mỗi khi có khách book, tôi sẽ chọn một khách sạn đủ an toàn và thoải mái. Những lần gặp gỡ diễn ra trong không gian riêng tư, nơi tôi có thể làm chủ tình hình.
Nhiều người có thể nghĩ rằng tôi đang tự hạ thấp giá trị bản thân, nhưng tôi không nghĩ vậy. Tôi biết rõ mình đang làm gì, và tôi kiểm soát cuộc sống của mình. Không ai ép buộc tôi cả, tất cả đều là lựa chọn của tôi. Tôi không tìm kiếm sự cảm thông, và cũng không cần ai đó đánh giá hay phán xét. Tôi chỉ muốn sống cuộc sống mà mình lựa chọn, một cách thoải mái và đầy đủ.
Tôi từng có một người bạn gái tên Lan. Cô ấy là người đầu tiên biết về công việc của tôi. Ban đầu, Lan rất sốc, cô ấy không thể hiểu nổi tại sao tôi lại chọn làm công việc này. Nhưng sau đó, Lan bắt đầu hiểu rằng mỗi người có một con đường riêng. Cô ấy không ủng hộ, nhưng cũng không phán xét tôi. Chúng tôi vẫn là bạn, và cô ấy luôn ở bên cạnh khi tôi cần.
Có lần, Lan hỏi tôi rằng tôi có hối hận về những gì mình đang làm không. Tôi suy nghĩ một lúc rồi trả lời rằng, không. Tôi không hối hận. Cuộc sống của tôi không hoàn hảo, nhưng nó là kết quả của những lựa chọn mà tôi đã tự tay tạo ra. Tôi có thể không có một công việc ổn định như những người khác, nhưng tôi có sự tự do mà ít ai có được. Tôi có thể chọn khách hàng, chọn thời gian làm việc, và quan trọng nhất là tôi có thể kiếm đủ tiền để chăm lo cho gia đình.
Dù vậy, tôi cũng không phủ nhận rằng có những lúc tôi cảm thấy cô đơn. Có những đêm, sau khi rời khỏi khách sạn, tôi quay về căn phòng nhỏ của mình và cảm thấy trống rỗng. Nhưng rồi tôi lại tự nhủ rằng đó chỉ là cảm giác thoáng qua. Tôi có mục tiêu của riêng mình, và tôi sẽ không để cảm giác đó chi phối.