Câu chuyện của tôi bắt đầu từ những ngày thơ ấu, trong một gia đình không trọn vẹn, nơi mà sự thiếu thốn không chỉ đến từ vật chất mà còn từ tình yêu và sự chăm sóc. Mẹ tôi mất khi tôi còn rất nhỏ, cha tôi bỏ rơi tôi và em gái để chạy theo những cuộc vui với những người phụ nữ khác. Chúng tôi lớn lên trong sự lạnh lẽo, không ai bảo ban, không ai chỉ dẫn, và cũng chẳng có ai để nương tựa.
Vì thế, tôi phải học cách kiếm sống từ rất sớm. Năm 12 tuổi, tôi đã đi làm thuê ở quán cơm, rửa bát đĩa, lau dọn nhà cửa cho người ta. Mỗi ngày trôi qua đều là những nỗ lực để tồn tại, không biết ngày mai sẽ thế nào. Tôi chẳng có thời gian để học hành như những đứa trẻ khác, bởi tôi biết, nếu tôi không làm, em gái tôi sẽ đói.
Những năm tháng tuổi trẻ của tôi lẽ ra phải là những ngày được sống vô tư và ngây ngô, nhưng tôi không có cái may mắn đó. Tôi trưởng thành quá sớm, phải đối diện với những áp lực mà không ai ở độ tuổi ấy nên phải gánh. Khi những công việc lặt vặt không đủ để kiếm sống, tôi đã tìm đến nhiều con đường khác, những công việc mà người ta nhìn vào sẽ gọi tôi là “hư hỏng”. Nhưng đối với tôi, đó chỉ là một cách khác để sinh tồn.
Cuộc đời đưa đẩy, tôi đã bước chân vào thế giới của gái gọi. Ban đầu, tôi cũng không nghĩ mình sẽ đi theo con đường này lâu dài. Nhưng sự thật là, trong tất cả những công việc tôi từng làm, chỉ có công việc này là ổn định nhất. Tôi không còn phải lo lắng về việc có đủ tiền để trả tiền nhà hay nuôi em gái. Tôi không còn phải bận tâm về việc liệu ngày mai có công việc để làm hay không. Tôi bắt đầu kiếm được nhiều tiền hơn bao giờ hết, nhưng đánh đổi là những tổn thương và cảm giác trống rỗng trong tâm hồn. Dù vậy, tôi vẫn tiếp tục, bởi vì tôi biết mình không có lựa chọn nào khác.
Nhưng rồi, khi mạng xã hội bùng nổ, tôi phát hiện ra một cơ hội khác. Tôi bắt đầu livestream trên mạng. Ban đầu, tôi chỉ thử làm cho vui, không nghĩ sẽ kiếm được nhiều tiền từ đó. Nhưng bất ngờ thay, tôi nhanh chóng thu hút được một lượng lớn người theo dõi. Mỗi lần tôi lên sóng, hàng ngàn người chờ đợi, hò hét và gửi tiền cho tôi chỉ để xem tôi “show hàng”. Đó là một sự kết hợp kỳ lạ giữa sự kích thích và quyền lực – tôi kiểm soát màn hình, kiểm soát ánh mắt của họ, và kiểm soát cả những gì họ sẵn sàng trả tiền để được thấy, chẳng khác gì xem phim Sex.
Dạng mạnh 2 chân của mình ra, cái mu lồn không lông hồng hào liền xuất hiện. Tôi vui vẻ đưa tay chạm vào cái lồn dâm của mình mà vuốt ve thật mạnh, cảm nhận cái lồn của mình sung sướng mà dâng trào. Tôi đút 1 ngón tay vào bên trong thăm dò, cảm giác sung sướng liền ập tới, nước lồn của tôi cũng vì thế mà chảy ra nhiều hơn. Với tay cầm lấy sextoy to bự chà chà quanh mép lồn của mình. Càng chà càng khiến cho tôi sung sướng mà không ngừng rên rỉ, cái lồn của tôi không ngừng chảy nước ra bên ngoài.
Nhận hết sextoy to vào sâu bên trong lỗ lồn của mình, một cảm giác được lấp đầy khiến cho tôi trở nên hưng phấn vô cùng. ấn sextoy vào sâu hơn nữa, lồn của tôi không ngừng chảy nước nhiều hơn, tôi càng lúc càng rên rỉ mạnh hơn. Miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ, tôi nhìn thẳng và trong camera thể hiện nét mặc dâm đãng trong khi tay vẫn không ngừng ấn mạnh sextoy vào sâu bên trong cái lồn lồn dâm hơn nữa đến khi nó chảy nước ra bên ngoài.
Cảm giác đầu tiên khi tôi thấy số tiền chuyển vào tài khoản sau mỗi buổi livestream là không thể diễn tả. Đó là một sự giải thoát. Tôi không còn phải gặp khách trực tiếp, không còn phải đối diện với những ánh mắt khinh miệt hay thương hại từ người khác. Mọi thứ diễn ra qua một màn hình, và tôi giữ quyền kiểm soát. Tôi không cần phải chịu đựng sự đụng chạm của những người xa lạ, mà chỉ cần những lời nói ngọt ngào, vài hành động gợi cảm trên màn hình là đủ.
Mỗi lần livestream, tôi kiếm được rất nhiều tiền – đôi khi còn nhiều hơn những gì tôi từng kiếm được khi làm gái gọi. Mỗi ngày, tôi càng nổi tiếng hơn, lượng người hâm mộ tăng vọt. Họ không chỉ gửi tiền cho tôi, mà còn tặng tôi những món quà xa xỉ, mời tôi đi du lịch, và thậm chí còn cầu hôn tôi qua màn hình. Nhưng tôi biết, tất cả chỉ là ảo ảnh. Tôi không thể yêu ai trong thế giới ảo này, và họ cũng không thực sự yêu con người thật của tôi. Họ yêu cái hình ảnh mà tôi tạo ra, yêu những gì tôi cho họ thấy, chứ không phải con người với đầy rẫy vết sẹo của cuộc đời tôi.
Đã có lúc tôi tự hỏi, liệu mình có thực sự hạnh phúc không? Tôi có đang sống một cuộc sống mà mình mong muốn không, hay tôi chỉ đang trốn tránh những đau khổ mà thực tế mang lại? Nhưng rồi, khi nhìn vào số tiền trong tài khoản, tôi nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ đó. Tôi không thể quay lại quá khứ, và tôi cũng không còn có thể sống như một cô gái bình thường. Con đường này là con đường tôi đã chọn, và tôi chấp nhận nó như một phần của cuộc sống.