Tôi không nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Hân. Thực sự, nếu có ai hỏi về em, tôi cũng chỉ nhớ đến một mối tình đã qua, một kí ức đẹp nhưng đã nhạt phai theo thời gian. Chúng tôi yêu nhau từ thời sinh viên, cùng nhau trải qua những năm tháng tươi đẹp nhất của tuổi trẻ. Hân là cô gái nhỏ nhắn, đáng yêu với đôi mắt trong veo và nụ cười tươi tắn. Em là một người luôn biết cách làm cho tôi cười, và tôi cũng luôn tự hào vì đã có em bên cạnh.
Chúng tôi gặp nhau lần đầu trong một buổi họp nhóm ở trường đại học. Hân học ngành ngôn ngữ, còn tôi theo đuổi ngành quản trị kinh doanh. Lúc ấy, tôi không nghĩ nhiều về mối quan hệ này sẽ đi xa đến đâu, nhưng sự hồn nhiên và vui vẻ của Hân đã khiến tôi bị cuốn hút. Chúng tôi bắt đầu hẹn hò không lâu sau đó, cùng nhau đi qua những ngày tháng học tập căng thẳng, những kì thi khó nhằn, và cả những giây phút vui đùa không hồi kết.
Hân là kiểu người bạn gái mà ai cũng mơ ước: chu đáo, biết lắng nghe và luôn sẵn sàng chia sẻ. Tuy nhiên, sau khi tốt nghiệp, khi cả hai bắt đầu bước vào cuộc sống công việc, mọi thứ dần thay đổi. Áp lực từ công việc, từ sự mong đợi của gia đình và xã hội đã làm chúng tôi xa nhau. Cả hai chúng tôi đều cảm thấy rằng con đường chung của mình đang dần trở nên mờ mịt, và cuối cùng, quyết định chia tay đến như một hệ quả tất yếu. Chia tay không phải vì chúng tôi không còn yêu nhau, mà bởi vì chúng tôi không còn nhìn thấy tương lai chung nữa.
Sau khi chia tay, chúng tôi không liên lạc với nhau nữa. Cuộc sống cứ tiếp diễn, và thời gian đã khiến những cảm xúc ấy mờ đi. Tôi bận rộn với công việc, với những mối quan hệ mới, và Hân cũng vậy, tôi nghĩ thế. Đã hai năm kể từ ngày đó, và tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại em nữa.
Cho đến khi, trong dự án hợp tác lần này giữa công ty tôi và một công ty đối tác, tôi vô tình gặp lại Hân. Ngày đầu tiên khi em bước vào phòng họp, tôi đã không tin vào mắt mình. Hân trông chững chạc hơn, tự tin hơn, và phong thái của em thật chuyên nghiệp. Em không còn là cô sinh viên nhỏ bé năm nào nữa, mà là một người phụ nữ thành đạt, đầy cuốn hút. Nhìn thấy em, trái tim tôi không thể không rung động, dù biết rằng những cảm xúc ấy đã bị chôn vùi từ lâu.
Chúng tôi chào nhau một cách xã giao trong phòng họp, như hai người xa lạ. Dự án yêu cầu chúng tôi phải làm việc chung trong vài tuần, và việc gặp lại em mỗi ngày khiến tôi không khỏi hoài niệm về quá khứ. Tôi không thể ngừng suy nghĩ về những ngày tháng chúng tôi từng bên nhau, về những kỷ niệm đẹp đẽ nhưng cũng đầy đau khổ.
Vào một buổi tối sau khi kết thúc buổi họp căng thẳng, tôi nhận được tin nhắn từ Hân. Em hỏi tôi có muốn đi uống nước không. Dĩ nhiên, tôi đã đồng ý. Chúng tôi gặp nhau ở một quán cà phê nhỏ gần văn phòng, nơi không khí yên tĩnh giúp cả hai dễ dàng trò chuyện. Ban đầu, cuộc trò chuyện có phần ngượng ngùng. Cả hai chúng tôi đều không biết nên bắt đầu từ đâu. Nhưng dần dần, chúng tôi quay lại với những câu chuyện cũ, về thời sinh viên, về những kỷ niệm vui buồn mà chúng tôi đã từng chia sẻ.
Hân vẫn là người mà tôi từng yêu, nhưng em đã trưởng thành hơn rất nhiều. Em nói về công việc, về cuộc sống hiện tại của mình, và tôi cũng chia sẻ về những thay đổi trong cuộc sống của mình. Chúng tôi ngồi đó, nói chuyện với nhau như chưa từng có sự chia cắt, như thể hai năm qua chỉ là một khoảng lặng tạm thời trong câu chuyện tình yêu của chúng tôi.
Cuối buổi, tôi ngập ngừng hỏi em có muốn đi đâu nữa không. Hân im lặng một chút, rồi bất ngờ mỉm cười và đồng ý. Chúng tôi rời quán cà phê và đi đến một nhà nghỉ gần đó. Tôi biết rằng điều này có thể không đúng, nhưng vào khoảnh khắc ấy, cả hai đều cảm thấy không cần phải che giấu cảm xúc của mình nữa.
Trong căn phòng nhỏ, chúng tôi ngồi đối diện nhau, không nói gì, chỉ nhìn nhau một lúc lâu. Những cảm xúc cũ trỗi dậy mãnh liệt. Tôi nhớ em, nhớ tất cả những gì chúng tôi đã trải qua, và tôi có thể cảm nhận được Hân cũng vậy. Chúng tôi đã cùng nhau ôn lại những ký ức, những khoảnh khắc mà tưởng chừng như đã quên lãng. Mọi thứ như quay trở lại, cả tình yêu, nỗi nhớ và cả những khát khao bị kìm nén.
Em đưa tay vuốt ve đũng quần của tôi, kéo con cặc ra mà vuốt ve thật mạnh, bàn tay mềm mại em vuốt ve đến đâu làm cho tôi sung sướng đến đó. Hiện tại em giống như những cô diễn viên trong Phim Sex Mới Nhất. Cảm nhận sự mềm mại cùng với kích thích khiến cho tôi nhịn không nổi phát ra tiếng rên rỉ. Em há miệng ngậm chặt lấy con cặc của tôi mà bú mút một cách điêu luyện. Cái lưỡi không ngừng đảo đều và nhanh khiến cho con cặc tôi trở nên ướt át hơn. Em càng bú mạnh càng làm cho tôi sung sướng không nhịn nổi.
Lưỡi ẩm ướt của em liếm từ đầu cặc liếm xuống dưới thân cặc khiến cho tôi sướng mà nhịn không nổi. em càng bú con cặc tôi càng trở nên cương cứng hơn, em banh tôi lồn ra chờ tôi đâm vào bên trong. Cặc tôi vừa đâm vào bên trong đã khiến cho em nhịn không nổi mà thở dốc liên tục. Cặc to của tôi không ngừng đẩy mạnh và sâu hơn vào trong cơ thể của em, càng đụ cả 2 càng sung sướng mà ôm chặt lấy nhau, tôi phóng hết tinh trùng vào trong cái lỗ lồn dâm nóng bỏng của em.