Italia 18 Tuổi Lên Giường Cùng Anh Yêu. Tôi và anh quen nhau đã gần ba năm, một khoảng thời gian không ngắn nhưng đầy thử thách vì chúng tôi yêu xa. Từ những ngày đầu, tình yêu của chúng tôi bị giới hạn bởi những dòng tin nhắn và những cuộc gọi dài đêm đến sáng, khi cả hai cùng thức dậy với nỗi nhớ nhung in hằn. Anh làm việc ở một thành phố xa, mỗi ngày vùi đầu trong công việc, còn tôi sống ở đây, nơi chốn mà anh từng hứa sẽ trở về bên tôi khi sự nghiệp ổn định.
Thời gian cứ thế trôi qua, đôi khi tôi tưởng như mình đã quen với tình cảnh yêu xa này. Chúng tôi cố gắng duy trì tình yêu, gặp nhau đôi ba lần trong những kỳ nghỉ hiếm hoi của anh. Đó là những khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đầy ắp niềm vui và hạnh phúc, như thể mọi chờ đợi và xa cách đều chỉ để đón nhận những giây phút bên nhau ấy. Nhưng khi anh trở về thành phố làm việc, nỗi cô đơn lại ùa về, chỉ có tôi và căn phòng trống rỗng.
Vài tháng trước, anh bất ngờ thông báo với tôi rằng anh đã xin chuyển công tác về thành phố này. Tôi nhớ mình đã không kìm được sự vui sướng và bật khóc ngay trên cuộc gọi video đó. Anh cười bảo rằng không muốn thấy tôi khóc nữa, anh muốn chúng tôi có thể bên nhau mỗi ngày, không còn xa cách hay chờ đợi. Và rồi, cuối cùng, ngày ấy cũng đến. Anh đóng gói đồ đạc, rời bỏ căn phòng cũ, và đến sống cùng tôi.
Ngày anh chuyển đến, trời còn mờ sương. Tôi hồi hộp ngóng trông anh từng giờ. Khi anh xuất hiện trước cửa, tôi đã chạy đến ôm chầm lấy anh, cảm nhận hơi ấm của anh thật rõ ràng, vững chãi như thể tình yêu của chúng tôi đã được chứng thực. Từ hôm đó, chúng tôi bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới, một cuộc sống mà không còn màn hình điện thoại hay chiếc camera ngăn cách. Tôi và anh ở cạnh nhau, cùng ăn, cùng làm việc và chia sẻ những chuyện vụn vặt trong ngày. Những điều giản đơn ấy từng là niềm mong ước của cả hai trong suốt thời gian yêu xa, và giờ đây, chúng tôi có thể tận hưởng nó mỗi ngày.
Cuộc sống chung không tránh khỏi những xáo trộn nho nhỏ ban đầu. Chúng tôi phải học cách thích nghi với thói quen của nhau, đôi khi có những bất đồng nhỏ. Nhưng chính những khoảnh khắc ấy lại càng khiến tôi cảm nhận rõ hơn tình yêu mà anh dành cho tôi, cách anh nhẫn nại và dịu dàng mỗi khi chúng tôi có mâu thuẫn. Anh không còn là người chỉ tồn tại trên màn hình, mà là người thật với từng cử chỉ, ánh mắt và nụ cười dành cho tôi mỗi sáng khi anh thức dậy.
Đêm ấy, một ngày dài trôi qua trong sự hòa hợp nhẹ nhàng. Chúng tôi cùng nhau ăn bữa tối do anh chuẩn bị, ngồi kể cho nhau nghe những kỷ niệm cũ, rồi không hiểu sao cả hai cứ ngập tràn xúc động khi nhớ lại những ngày tháng yêu xa đầy khó khăn. Sau bữa tối, anh ôm lấy tôi và thì thầm, bảo rằng anh đã đợi ngày này rất lâu rồi. Ánh mắt anh thật gần, ngập tràn sự yêu thương và chân thành, tôi cảm nhận rõ sự khát khao và tình yêu sâu đậm mà anh dành cho tôi.
Chúng tôi từ từ tiến lại gần nhau, không còn những khoảng cách nào ngăn cách như trước nữa. Tôi thấy trái tim mình đập mạnh khi anh nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, đôi tay anh vỗ về như muốn bù đắp cho tất cả những tháng ngày chờ đợi. Khoảnh khắc ấy không cần lời nói nào, bởi chỉ cần ánh mắt và nhịp thở của anh cũng đã nói lên tất cả. Đêm đó, chúng tôi đã ở bên nhau trọn vẹn, như những gì cả hai từng mong đợi giống như trong Vlxx.com.
Cầm lấy con cặc của anh mà vuốt thật mạnh, cảm nhận đầu khấc chảy nước khiến cho tôi sung sướng vô cùng. Dùng chiếc lưỡi của mình liếm láp quanh thân cặc, liếm lên đầu cặc rồi ngậm hết vào trong khoang miệng mà bú mút. Vừa bú mút cặc bự của anh, tay tôi vừa đưa xuống chạm vào cái lồn của mình mà vuốt ve. Anh ưỡn người đẩy hết con cặc của mình vào trong khoang miệng của tôi, tôi vui vẻ mà đẩy nhanh tốc độ bú mút nhanh không ngừng.
Lồn tôi đã lên cơn nứng, tôi vội vàng chổng mông lên, cái lồn không lông đãy chảy đầy nước liền hiện ra trước mắt của anh. Anh cũng hiểu ý mà từ phía sau nhét con cặc bự của mình vào trong lỗ lồn của tôi. Một cảm giác kích thích mạnh mẽ dâng trào, tôi vui vẻ mà chổng mông cao hơn nữa. tay anh chống lên lưng tôi, con cặc của anh như cái máy mà không ngừng khoang thật mạnh hơn vào sâu bên trong lỗ lồn của tôi, đâm thẳng vào trong tử cung khiến cho tiếng rên của tôi cứ thế mà kéo dài hơn nữa.
Tôi cảm thấy mình thực sự may mắn vì đã có thể trải qua một hành trình dài, từ những lời hẹn thề qua tin nhắn đến giây phút này. Sau bao đêm thao thức nhớ nhung, sau bao cuộc gọi kéo dài trong đêm, giờ đây tôi và anh đã có nhau trong từng phút giây. Chúng tôi đã vượt qua những thử thách của thời gian, vượt qua nỗi cô đơn của khoảng cách, và cuối cùng, chúng tôi đã bên nhau. Anh thì thầm với tôi rằng, anh sẽ ở lại đây, bên cạnh tôi, và không còn để tôi phải chờ đợi thêm nữa.